Bí mật 3

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

3

Ngón tay thon dài hoàn toàn đi vào nhục huyệt, Trì Tĩnh kiên nhẫn khuếch trương. Vì là nữ huyệt, cho nên mới càng cẩn thận, hắn không muốn Nhậm Hành cảm thấy tính sự là thống khổ.

“Rất kỳ quái đi.” Nhậm Hành cắn môi hỏi.

Trì Tĩnh hôn nhẹ bụng y một đường đi xuống, hắn nói, đây là thân thể xinh đẹp nhất thế gian.

Nhậm Hành bị chạm vào chốn mẫn cảm, hừ nhẹ ra tiếng, không được tự nhiên tức khắc giảm không ít.

“Tiến, tiến vào……”

Y bắt lấy vai hắn, gương mặt dưới ánh trăng càng thêm đẹp đẽ.

Trì Tĩnh ẩn nhẫn hôn hôn mày y nhíu chặt, gian nan hoàn toàn đi vào quy đầu.

Huyệt khẩu ướt nóng như cái miệng nhỏ, hút nam căn vào trong.

Nhậm Hành không tự giác ưỡn eo nuốt thịt hành vài phần. Đầu ngón chân cuộn tròn lên, mỗi tế bào đều đắm chìm trong tình triều.

Toàn bộ đi vào, sắc mặt y trắng bệch, Trì Tĩnh ngừng vài giây liền bắt đầu cắm vào rút ra.

Lúc đầu đau đến choáng váng, nhưng tiểu huyệt dần dần thích ứng tần suất thong thả từ bên trong bốc lên một trận hư không.

“Mau một chút, lão công……”

Âm cuối như mèo con, bị đâm vỡ vụn trong bể dục mãnh liệt.

Không ngừng chảy ra thanh dịch nhão nhão dính dính cọ tới khăn trải giường, theo tần suất trừu động là tiếng nước cũng không dứt bên tai.

Nhậm Hành bị đỉnh hướng về phía trước cao trào, không biết xấu hổ rên rỉ.

“Ngoan bảo bối.”

Trì Tĩnh cùng y hôn môi, lưỡi quấn lấy lưỡi, môi với môi, như một khắc cũng không thể phân cách. Nhậm Hành sắp hít thở không thông, nước bọt chảy xuống khóe miệng tích trên áo ngủ sạch sẽ.

Dương vật cọ huyệt, Nhậm Hành toàn thân trên dưới bị lấp kín mít.

“Lão công…… Ngô…… Không……”

Y dùng ngón tay nắm góc áo Trì Tĩnh ý bảo hắn dừng lại.

Trì Tĩnh không nghĩ tới bạn đời nhìn qua ngoan ngoãn thẹn thùng, ở trên giường cái gì cũng dám nói, định trêu đùa y, thế là càng không nhân nhượng.

“Muốn hư rớt……” Nhậm Hành nức nở, “Từ bỏ.”

“Nơi nào hư rớt?” Trì Tĩnh mất tiếng, “Ngoan bảo bối, thật đáng yêu.”

Khí cụ ở bên trong trướng đại một vòng, Nhậm Hành muốn thoát đi. Trì Tĩnh ôm eo giam y cầm trong ngực, nghe y rên rỉ phá thành mảnh nhỏ.

Không biết lúc nào trời đã hé sáng, Nhậm Hành toàn thân đau nhức, bị Trì Tĩnh ôm đi tắm rửa. Y nhắm mắt lại, không còn tinh lực suy nghĩ chuyện khác, ngược lại lâm vào cảnh trong mơ kiều diễm.

Nhậm Hành ngủ đến buổi chiều mới dậy, toàn thân đau nhức, xương cốt như nát, hai đùi phải dựa vào tường mới có thể miễn cưỡng đi vài bước. Cả người y không được tự nhiên, tưởng tượng đến tối hôm qua xấu hổ hận không thể chui vào trong động. Y muốn lập tức nhìn thấy Trì Tĩnh, nhưng không muốn thấy hắn.

Lúc đang rối rắm, di động đột nhiên vang lên.

“Ngoan bảo bối tỉnh sao? Qua hai giờ nữa anh về, có muốn ăn gì không?”

Nhậm Hành rất ít ăn bên ngoài, bởi vậy không biết nhiều.

“Tùy tiện mua một chút đi.”

Nhậm Hành nói, “Em không đói bụng, anh trên đường cẩn thận.”

Trì Tĩnh nhẹ giọng cười, “Sao không đói bụng. Em ở nhà chờ anh về, thân thể không thoải mái không cần đi loạn.”

Tai Nhậm Hành thiêu cháy, y ấp úng trả lời vài câu liền treo điện thoại.

Kéo ra bức màn, tuyết trắng mênh mang, Nhậm Hành rùng mình, y gian nan dịch đến ngăn tủ ôm ra chăn lông. Đây là mấy tuần trước Trì Tĩnh đi công tác cố ý mang về cho y, giữ ấm tốt hơn mười cái áo lông trước kia mua. Y cuộn bên trong, chỉ lộ ra một cái đầu quan sát động tĩnh ngoài cửa sổ —— y đang đợi nam nhân trở về.

Nhậm Hành lặng im ngồi ở chỗ kia, trong đầu vẫn luôn hồi tưởng câu Trì Tĩnh nói.

“Đây là thân thể xinh đẹp nhất thế gian.”

Tuổi thơ khiến Nhậm Hành không dám tin tưởng bất luận kẻ nào nói, nhưng cố tình mỗi một câu Trì Tĩnh nói y đều tin đến an tâm thoải mái.

Ô tô lưu lại hai đường thật sâu trên nền tuyết, Nhậm Hành phục hồi tinh thần, y vui sướng quên thân thể không thoải mái, thế là dùng hết sức lực trước khi nam nhân mở cửa. Chân mềm té ở huyền quan, đau đớn lan truyền toàn thân, Nhậm Hành muốn đứng lên nhưng không được

Trì Tĩnh mở cửa vừa thấy hoảng sợ, hắn vội vàng buông thức ăn trong tay đỡ Nhậm Hành lên, nhưng té thật sự quá nặng, đầu gối rách da, mặc cho hắn đỡ thế nào y cũng đứng dậy không nổi, cuối cùng đơn giản ôm người lên.

“Sao lại xuống đây?”

Trì Tĩnh ôm y tới sô pha tìm hòm thuốc, “Kéo lên anh nhìn xem.”

Nhậm Hành nghe lời vén lên ống quần cho Trì Tĩnh bôi thuốc, sau đó trộm nhìn hắn muốn gì đó.

Nhận thấy được tầm mắt y, Trì Tĩnh cong cong khóe môi, đón nhận tầm mắt y, bắt tại trận người nhìn lén.

“Nhìn anh làm gì.”

Nhậm Hành chuyển tầm mắt qua nơi khác, không được tự nhiên nhấp môi, như đứa trẻ làm sai.

“Hỏi em đó. Không nói sao anh biết được?”

Trì Tĩnh ôn nhu truy vấn, trong lòng dần dần có suy đoán, “Thẳng thắn thành thật một chút, ngoan bảo bối.”

Ba chữ cuối làm Nhậm Hành nóng lên, hô hấp y trở nên dồn dập.

“Hôm… Hôm qua anh nói là thật sự?”

Nhậm Hành còn muốn xác nhận một lần mới an tâm.

“Đúng vậy.” Trì Tĩnh nghiêm túc nhìn y, lặp lại, “Em là lễ vật trời ban cho anh, là lễ vật đặc biệt nhất xinh đẹp nhất.”

Nhậm Hành hốc mắt ướt át, toàn thân đau đớn biến mất không còn tăm hơi.

“Cảm ơn.” Y áp chế tiếng khóc, góc khuất bị ánh nến ấm áp chiếu sáng lên.

Trì Tĩnh nâng lên gương mặt hôn khóe mắt y, “Đừng khóc.”

Lông mi ướt át chớp, hai tay Nhậm Hành treo trên cổ ái nhân động tình hôn môi.

Nhậm Hành không thể tiếp xúc Trì Tĩnh nhất, chỉ là ánh mắt nam nhân nhìn thẳng y cũng có phản ứng sinh lý.

Ngọn lửa vọng bị môi lưỡi kích động, toàn thân Nhậm Hành bắt đầu trở nên nóng rực. Người hãm sâu trong lồng giam dục vọng, hoặc bị người đốt lửa, bốc cháy lên tình yêu hừng hực, hoặc một mình chìm nổi, tự tìm đường ra.

Nhậm Hành ướt đến không nhìn nổi, ngứa như gợn sóng phát tán bốn phía, bám vào mỗi một chỗ nhục bích.

Trì Tĩnh rời đi bờ môi, yêu thương sờ sờ đầu y, nhìn y ủy khuất khóe mắt phiếm hồng, có ảo giác mình đang khi dễ y.

Máy sưởi trong nhà rất ấm, bởi vậy Nhậm Hành mặc mỏng, giờ phút này trên quần ngủ mơ hồ ướt. Càng không xong là, huyệt khẩu còn co rút tích thủy, quần cũng bị đỉnh nổi lên độ cung.

“Ngoan bảo bối, có phải không mặc quần lót?” Trì Tĩnh lập tức phát hiện Nhậm Hành khác thường.

“Không, không có.”

Trì Tĩnh cách quần vuốt ve y, thấp giọng hỏi vì sao.

“Không thoải mái.” Nhậm Hành thành thật trả lời.

Đêm qua làm xong huyệt khẩu sưng lên, chạm vào một chút sẽ đau lại ngứa, cho nên Trì Tĩnh bôi thuốc xong y không muốn mặc, dù sao nam nhân cũng không phát hiện.

Y thuận theo mở chân, chủ động cọ Trì Tĩnh, vải ướt đẫm một mảnh.

“Em muốn anh…… Lão công……”

Y dán gáy hắn cọ xát, giống kẹo bông gòn ngọt ngào mềm mại.

Trì Tĩnh cởi quần y thật cẩn thận tiến vào, nhục huyệt đỏ thẫm như hoa hồng nở rộ kiều diễm, mang theo sương sớm ngọt lành, chọc người muốn hái.

Tiểu huyệt liếm mút dương vật, phân bố ái dịch làm ướt âm mao đối phương. Nam nhân nhanh chóng đâm vào rút ra, Nhậm Hành quên mình rên rỉ.

Không cần lời ngon tiếng ngọt hay lời thề son sắt, một lần thân thể phù hợp, đủ để Nhậm Hành mang đi ngàn vạn lần yêu thương.

Y cao trào hai mắt thất thần.

Giọng Trì Tĩnh trầm thấp bên tai, “Còn muốn?”

Nhậm Hành đã rất mệt, mệt đến không khống chế được ý nghĩ.

“Muốn, em còn muốn……”

Trì Tĩnh ôm y trở mình, “Vậy em tự động.”

Không cự tuyệt hay thương lượng, Nhậm Hành ngồi xuống nuốt trụ, nhục động kịch liệt co rút làm y da đầu tê dại. Y lắc eo, hai tay chống trên bụng nam nhân.

Trì Tĩnh đỡ eo y vuốt ve ngực, dùng ngón tay kích thích thịt viên hồng hào.

“Ngoan bảo bối, đừng vội.”

Nhậm Hành mất sức, mềm oặt nhào vào trên người hắn, nam căn còn chôn trong cơ thể, y đã tới điểm giới hạn.

“Bắn vào…” Nhậm Hành vùi đầu ở cổ hắn thở dốc.

Trì Tĩnh hôn tai y, ôn nhu đáp ứng.

Tính sự vui sướng tràn trề qua đi, Nhậm Hành ngồi vào bàn ăn cơm. Y thường thường sờ bụng mình, hỏi Trì Tĩnh:

“Sẽ sinh em bé sao?”

“Tự hỏi em a.”

Trì Tĩnh bị chọc cười, “Một lần không có vậy làm nhiều làm vài lần, em có chịu không?”

“Chịu…”

Y vùi đầu ăn cơm, không nói nữa.

1 bình luận về “Bí mật 3

nói gì đi bảo bối=>> ༼ಢ_ಢ༽ (≖͞_≖̥) (๑˃̵ᴗ˂̵)و ԅ( ˘ω˘ԅ) (๑`н´๑) (•ө•)♡ (๑•́ ₃ •̀๑) ʢᵕᴗᵕʡ (๑•̆૩•̆) (づ ̄ ³ ̄)づ ლ(´ ❥ ლ) (っಠ‿ಠ)っ ༎ຶ‿༎ຶ 〠_〠 ( • ̀ω•́ )✧ (๑ᵕ⌓ᵕ̤) 〜(꒪꒳꒪)〜¯\_༼ ಥ ‿ ಥ ༽_/¯ ( ̄¬ ̄)(º﹃º) ԅ(♡﹃♡ԅ) ♡´・ᴗ・`♡ (´ヘ`;) ͜ʖ´ (ʃƪ¬‿¬) ಥ_ಥ ( •̀ᄇ• ́)ﻭ✧ ⊙▂⊙ (☼Д☼)༼⁰o⁰;༽ ༼ꉺɷꉺ༽ ༼;´༎ຶ ༎ຶ༽ (✧≖‿ゝ≖) (つ ͡° ͜ʖ ͡°)つ